Ai nghe được tiếng đàn ngoài biên ải điệu u hoài khắc khoải lúc tàn canh có phải chăng tiếng đàn ấy của Thoại Khanh vai cõng mẹ tìm chồng nơi Tề quốc Mẹ ôi giữ vẹn làm dâu con đâu quản chi cuộc đời đói lạnh Dặm đường xa đâu ngại cảnh cơ hàn.
Mẹ hãy ngồi đây để nghe tiếng con đàn. Con nuôi mẹ bằng lời ca tiếng nhạc để qua hồi đói lạnh lầm than. Gậy tre dò bước quan san máu rơi theo những điệu đàn sầu thương. Miễn là trọn đạo tào khương dầu cho muôn dặm nắng sương đâu nài Nước mắt tuôn rơi theo tiếng nhạc sầu ảo não em vẫn tìm anh qua chiếc áo phong trần Mỗi tiếng đàn thương là lệ đổ bao lần.
Châu lang ôi nơi chân trời góc biển biết bao giờ anh trở lại cố hương. Dù ngày nay em đã mù đui nhưng tình vẫn đượm trong cõi lòng cô phụ giấc Nam Kha chập chờn nơi lữ thứ vẫn hằng mong gặp gỡ bạn chung tình.
Châu lang ôi cầm đàn lên thổn thức lệ dầm khăn theo tiếng nhạc đường tơ còn vướng máu. Duyên trúc mai không lỗi đạo nghĩa cang thường chàng chớ vội đơn sai em đã tìm khắp nam bắc đông tây nhưng người yêu cũ nơi nào không thấy dạng em nhớ anh ruột gan đòi đoạn biết gởi về đâu mấy tiếng tơ đồng ôm đàn lên cõng mẹ ra đi em gắng gượng nhọc nhằn lê bước. Xa xa mấy núi mây ngàn còn nghe văng vẳng giọng đàn bi thương.