Huyền thoại đàn ông (Huyền thoại một chiều mưa chế)(hợp âm)

Tác giả:


Viết lời: Trần Thiện

1. Một chuyện cũ [D] xì, không ai nhớ [G] tới giờ tôi mới khui [D] ra
Dương [Bm] thế lâu [A] nay thường đàn ông [G] thích đi dê đàn [D]
Chuyên môn đi dụ ngọt đàn [A] bà là chén, trải qua
Rồi thì đám [G] cưới hay chỉ theo [A] không về làm của riêng đời ta.

2. Chuyện xưa kể [D] rằng: Khi xưa các [G] thứ đều do Chúa sinh [D] ra
Chúa [Bm] nắn ông [A] A-dong bằng cục đất [G] sét thông minh, thật [D] thà
Canh me lúc mà chàng ngủ [A] rồi Ngài mới rút xương sườn ra
Ngài dùng xương [G] đó đem nắm ra [A] thêm người nữ tên E- [D]

ĐK: A-[D] dong chợt tỉnh giấc nhìn thấy ngay kế bên là E- [A]
Chàng bèn vui mừng [G] quá, khi biết cô [D] em là xương sườn của [A] ta
Dương [Bm] thế ngày nay ông theo [D] bà, đàn ông dê đàn [A]
Ông chỉ [Em] muốn đi tìm cái xương [A] sườn mình đã mất ngày [D] xưa.

3. Nhiều khi có [D] người yêu nhau thắm [Bm] thiết rồi cũng phải chia [D] ly
Cũng [Bm] có đôi [A] khi vừa làm đám [G] cưới xong lo ly [D] dị
Chung quy cũng là tại mình [A] lầm chẳng trúng cái xương của ta
Chọn nhầm xương thằng [G] khác nên có đôi [A] khi vợ bỏ đi theo người [D] ta.

* Và rồi có [D] người ôm xương quá [Bm] lớn làm khi ráp vô [D] đau
Xương [Bm] bé cũng không [A] xong vì rộng nên lắc nó hay kêu lọc [D] cọc
Cho nên cho dù rộng hoặc [A] chật đừng giữ khổ đời nhau
Phải liệng ra [G] gấp đi kiếm ra [A] xương vừa đúng size mà [D] xài.