Người mình thương chẳng thương mình(hợp âm)

Tác giả:


1. Ngày đầu [F] yêu thì ai cũng tốt rồi sau [Em7] đó cứ dần nhạt mất
Ở cạnh [Dm7] nhau cảm [G7] giác chẳng mấy bình [C] yên
Chuyện tình [F] yêu chẳng thể lường trước, nay bên [Em7] nhau mai muốn xa [Am] nhau
Buồn lắm em [Dm7] ơi, chết [Em7] lặng không nói nên [Am] lời.

2. Còn bận [F] tâm còn thương còn vương nhưng trái [Em7] tim em nói bất cần
Thì cạnh [Dm7] bên có [G7] chắc tiếp tục [C] được lâu bền
Mà dù [F] cho cố giữ thân xác, cũng chẳng [Em7] thể giữ nỗi linh [Am] hồn
Anh muốn [Dm7] gần em muốn [Em7] xa thôi thà buông [Am] tay.

ĐK:
Phải chăng [F] càng yêu nhiều quá [G] lại càng dễ [Am] mất nhau
Người mình [Dm7] thương chẳng thương mình [G7] nữa thì có [C] nên vấn vương
Chỉ [Bm7] khi đã hết yêu [E7] rồi, thì người ta [Am] mới tìm những lý [D] do
Ở bên [Dm7] anh chắc em cảm [Em7] thấy chưa đủ hạnh [Am] phúc

Mọi chuyện giờ cũng [F] đã vỡ lỡ thì [G] thôi em hãy lắng [Am] nghe trái tim
Dù sao [Dm7] vẫn cám ơn em [G7] đã, ghé ngang cuộc [C] đời
Dạy cho [Bm7] anh biết cách mạnh [E7] mẽ, đừng [Am] yêu ai hơn chính [D] mình
Đến lúc [Dm7] phôi phai sẽ chẳng [Em7] phải đau thế [Am] này.