Lòng Mãi Yêu Thương (Tân Cổ)

Tác giả:


Tân Nhạc
Không biết tự bao giờ,
mình thương nhau nhiều quá.
Để nay xa rời,
em thấy nhớ anh làm sao.
Nhớ mới ngày hôm nao,
hai đứa còn chơi nhà chòi.
Rồi thời gian thấm thoát,
thoi đưa em giã từ chốn xưa.

Nơi xứ lạ quê người,
màn đêm buôn lạnh giá.
Lá rơi bên thềm,
em thấy nhớ anh nhiều thêm.
Ước được làm cánh chim,
bay về nơi xa đó.
Có anh đợi chờ,
người yêu thuở dại khờ.

[Ước được làm cánh chim,
bay về nơi xa đó.
Có anh đợi chờ…
người yêu thuở dại khờ.]

Vọng Cổ (Câu 4)
Nơi đó xa xôi một góc trời thương nhớ.
Có hình bóng ai luôn dõi mắt trông theo như tình anh đó thương làm sao một tấm… chân… tình. Hò 16

Mình đã yêu nhau không biết tự bao giờ. Hò 20

Xuân hạ thu đông mấy mùa lá rụng,
như cánh chim trời phiêu bạt chốn phương xa. Xê 24

Chỉ một mình em nơi xứ lạ người xa,
màn đêm buông lạnh sao lòng thương nhớ quá. Xang 28

Ước được làm cánh chim bay về nơi xa đó,
xuân năm nay không còn đón tết xa nhà. Hò 32

Tân Nhạc
Nơi xứ lạ quê người,
màn đêm buôn lạnh giá.
Lá rơi bên thềm,
mm thấy nhớ anh nhiều thêm.
Ước được làm cánh chim,
bay về nơi xa đó,
Có anh đợi chờ
người yêu thuở dại khờ.

Vọng Cổ (Câu 5)
Mình đã xa nhau biết bao mùa lá rụng,
xuân đất khách tha phương thêm chạnh nhớ quê nhà. Hò 16

Nhớ người thương thuở niên thiếu dại khờ. Hò 20

Hai đứa cùng học chung một lớp,
chung mái trường với chúng bạn thân thương. Xê 24

Căn nhà chòi chỉ vách lá đơn sơ,
anh đó em đây cùng “ê a” học chữ. Xê 28

Giấc ngủ đầu nôi có lời ru của mẹ,
tiếng ầu ơ của cha trong những buổi trưa hè. Xề 32

Tân Nhạc
Không biết tự bao giờ,
mình thương nhau nhiều quá.
Để nay xa rời,
em thấy nhớ anh làm sao.
Ước được làm cánh chim,
bay về nơi xa đó.
Có anh đợi chờ,
người yêu thuở dại khờ.

Về lại vọng cổ - Xê 20 - Câu 6

Vọng Cổ (Câu 6)
Cánh mai vàng khoe sắc đón xuân sang,
nhộn nhịp phố vui rộn ràng vui đón tết. Xê 20

Mình xa nhau nhưng hoa tình yêu vẫn nở,
tết năm nay không còn đón tết xa nhà. Xề 24

Mâm lễ cau trầu anh thưa cùng cha mẹ,
đón em về trong lễ tết vui xuân. Xê 28

Xuân nay ngắm sắc mai đào,
không biết tự bao giờ mình nói tiếng thương nhau./. Hò 32