Chưa chiều trời đã có sương em chưa mười bảy đã thương em rồi. Năm sau mười tám tuổi đời em vâng lời mẹ thương người xứ xa. Khoác áo vu quy đầu đội vòng hoa cưới chiếc áo nữ sinh em vứt vào trong quá khứ âm... thầm.
Hôm ngự xe hoa em đẹp như một nữ thiên thần xâu pháo đỏ thân nghinh treo dài trước cổng ngõ nổ giòn tan thơm ngát khói vu quy. Dòng họ hai bên hân hoan khoe nữ trang khăn áo trút bỏ mọi ưu phiền trong buổi hôm nay riêng chỉ có anh đau nhói tim gan bởi mất rồi người thương nhớ .
Lần đầu tiên anh biết muối xát kim châm đau đớn đến ngần nào vạn vật vây quanh muôn sắc anh chỉ thấy màu tang tóc bao trùm. Nhà anh cách nhà em hàng rào bông bụp đỏ gần biết bao nhiêu gần nhưng Nguyệt lão chẳng xe duyên chẳng phải tại anh không tỏ niềm sâu kín với em cũng chẳng phải tại em quên lời thề non hẹn biển.
Nhưng tại nhà em rực rỡ vàng son vinh hiển còn nhà anh lạnh ngắt hơi đồng vách đổ bìm leo Nhớ thuở tóc em còn để bánh bèo tóc anh chừa vá dắt nhau ra bờ rào bắt bướm hái hoa. Tuổi ấu thơ hồn nhiên trong trắng như sương mai chưa biết mắc cỡ tánh thật thà như đếm em thường cầm roi chuối cỡi lưng anh chơi trò đua ngựa anh cặp cổ em giả làm chồng vợ dẫn xem hoa. Đến tuổi mười lăm chúng ta không còn tự nhiên như trước anh rụt rè không dám nắm tay em vô tình chạm phải nhau anh có cảm giác châu thân như có luồng điện vô hình.