Vòng nhẫn cưới đó em đeo thôi hết từ đây mơ mộng sầu. Em vui tất cả bao nhiêu có bằng khối sầu em để anh trót mang nghe lòng hoang liêu.
Vòng nhẫn cưới đó cao sang đưa đón kiệu hoa đã sẵn sàng mai em xóm nhỏ sang ngang xin trời cho thuyền xuôi mãi để em về bến mộng giàu sang.
Em ơi vòng nhẫn cưới ai chỉ đợi nay mai sẽ cử hành hôn lễ sao mộng gối chăn trở thành dâu bể vỡ tan như bọt nước dưới chân cầu.
Thôi thế là thôi giấc mộng buổi ban đầu đã tự bảo đời là như thế đó sao thở than rồi lại ràn rụa dòng châu.
Ôi thời gian tàn nhẫn qua mau thơ chưa viết thành câu thoắt đã nửa đêm rồi nghe tiếng nói cười bên hàng xóm đưa sang. Tôi nghe máu tim tôi đã bắt đầu nghẹn chảy.
Anh ơi anh giận hờn chi mà quay lưng ngoảnh mặt không để cho em được tâm sự đôi lời. Rạng sáng ngày mai hai đứa cách xa rồi. Nửa giấc mơ hoa phai nhòa kỷ niệm nặng trĩu bên lòng những tâm sự buồn đau mới hôm nào còn toan tính chuyện trầu cau mình hứa hẹn những gì tươi đẹp nhất. Rồi đây áo cưới cô dâu sẽ đẫm đầy nước mắt gặp lại người tình cúi mặt chẳng nhìn nhau.