Chiều thu nhớ nhung vì đâu thấm đôi dòng châu tiếc thương tại sao đành lỡ làng. Man mác khói hương bay dịu dàng như tóc mây buông rặng liễu mơ màng. Cung đàn nhỏ lệ Tầm Dương ai đó tri âm biết cùng.. Tri âm ngày trước một đi là khuất bóng bến sông xưa bàn bạc màu trăng mỏng. Vài giọt sương rơi mà nước cũng chau mày. Sông nước đìu hiu chờ đợi đã bao ngày. Gió thu nào biết cho lòng thiếp vô tình nhẹ cuố1 bức rèm thưa. Cứ liên hà thời lang biệt thiếp kim tới hà thời thiếp ức quân. Lòng sầu xin gởi vầng trăng sáng ai đó tri âm có biết cùng.
Thuyền lãng du một chiều cặm sào trên bến lạnh cảm thông niềm tâm sự. Trong tiếng tơ men theo bờ lau lách đìu hiu. Khách tựa sông thưa thả hồn theo tiếng nhạc tiếng đàn là âm thầm quay bước mà sương đêm đẫm ướt vạt áo xanh không nói một câu mà như vạn lời tống biệt con nước trôi mau sao thuyền lướt ngập ngừng. Mắt rung mờ nhìn theo bóng hình trôi viễn khách đi viễn khách đã đi rồi. Tiếng chèo khua nước vang vang hận trăng nhớ Tầm Dương nhạc nhớ người.