Chào bạn xưa là bóng tối ơi Giờ này là giờ bạn đến với tôi Kể chuyện bạn nghe chuyện tôi mơ tối qua Chuyện mộng mơ mà tôi không dứt ra Mộng vào bén rễ nằm sâu rất kỹ Đến với tôi giữa đêm vắng. Thành một lời vang của âm thầm.
Chỉ một mình tôi đi giữa giấc mơ Chỉ một mình tôi đi giữa phố xa Hàng cột đèn nghiêng nghiêng buông lơi ánh lu Đường dài quạnh hiu nên tôi như muốn rét run Rồi thì thấy thấp thoáng màu ánh sáng yếu ớt Chiếu trên đường giữa đêm trường Gặp một lời than của âm thầm.
Rồi ở một vùng ngập ánh sáng soi Từ từ hàng nghìn người đến trước tôi Hàng nghìn người la mà như câm nín thôi Hàng nghìn người nghe mà như câm_điếc thôi Người soạn nên ca khúc mà chẳng thấy tiếng hát vang rền Liều mình làm vỡ nên âm thầm.
Này bạn ơi bạn có biết không Bệnh thầm lặng thật cũng dễ loang Thử lặng lặng nghe tôi nói mấy câu Thử sờ vào bàn tay tôi xin cắt đi Dù lời nói sẽ kín tiếng giống mưa buông Rồi vang lên từ lòng giếng của âm thầm.
Rồi đoàn người quỳ xuống khấn van Nhìn hàng cột đèn ánh sáng loang Hàng đèn ngoài đường như nhấp nhoáng báo tin Hàng đèn nhập nhằng soi lên những chữ in Hàng đèn nay như muốn nói xin nghe đây là những tiếng nói Tiếng nói thiêng liêng soi sáng trên đường một lời nói của âm thầm.