Em có chồng rồi em có đôi Còn tôi cánh nhạn lẫn phương trời Chúng mình đã lỡ câu chung thủy Một buổi tao phùng lệ đắng môi.
Đừng khóc nữa em ơi cho đất trời thêm ủ dột có thương nhau mai mốt cũng chia lìa Nhắc nhở làm chi câu má tựa vai kề. Tuổi thanh xuân đã âm thầm trốn chạy để lại bây giờ một vết tích già nua.
Mắt em sầu vì lệ ướt bờ mi môi anh khô bởi nắng gió sông hồ Thôi thế là đành tan một giấc mơ bởi chuyện ngày xưa bây giờ là dĩ vãng.
Em là thiếu phụ nửa chừng xuân thắm Tôi là kẻ lang thang với cuộc sống phiêu bồng Trời đất khiến xui không nên vợ nên chồng Tình vay mượn tưởng đâu bền vững lắm ai có ngờ sóng gió ngập tràng giang.
Quay mặt đi mà khóe mắt rưng rưng trời sa lệ hay mắt tôi đổ lệ. Buổi mới gặp nhau đã lo thầm định số thế mà bây giờ duyên nợ cũng lìa tan Rồi một chiều thu nắng đã tàn.
Tôi còn ngồi đợi chuyến đò ngang Em ơi hai ngả đành xa cách Mộng cũ bây giờ chịu vỡ tan. Tôi với em là hoa trôi bèo dạt là đôi chim tản mác giữa sa mù.
Yêu chẳng ra yêu mà thù chẳng ra thù Thôi chẳng qua là duyên số cả nước mắt nào mà khóc chuyện ngàn sau Nếu ngày nào mình có gặp nhau hãy cúi mặt quay lưng đừng nhắc nhở Tôi không sợ tình tôi tan vỡ chỉ sợ người yêu duyên nợ khó bền lâu.