Người về giữa đêm mưa Đứng sừng sững như pho tượng đồng Lòng ngẹn ngào niềm đau tan tác.
Ai có ngờ ngày về chua cay Người về giữa đêm mưa Bỗng trở giấc đam mê ngày đầu Chuyện tình hồng ngày xưa yêu dấu Nay chỉ còn bốn mắt nhìn nhau.
Người về giữa đêm mưa Suốt đời sẽ ăn năn phận mình Kỷ niệm đầu một đêm mưa ấy Ta có hẹn ngày về quang vinh Ngày về chẳng vinh quang Chỉ là bước chân sa mạc buồn Vạn đường dài lòng ta mơ ước Nay đã thành sương khói trời mây.
Thà rằng mình không gặp đêm xưa Linh hồn ta đâu có đọa đày Theo cánh chim ta đi muôn phương! Theo cánh chim ta đi muôn phương!
Thà rằng mình không về đêm mưa Cho người xưa yên giấc tuyệt vời Thương những ai đang đi trong mưa Ôi những đêm buồn chưa!
Người về giữa đêm mưa Đã trở gót quay đi biền biệt Chuyện tình này ngàn sau tha thiết Những kỷ niệm ngàn đời thiên thu.
Người về giữa đêm mưa Vẫn lặng lẽ qua khoảng trời buồn Cuộc đời mình từ nay canh cánh Cho vết hằn dấu tích đêm mưa.
Người về giữa đêm mưa Người về giữa đêm mưa Đã âm thầm vĩnh biệt trong mưa.