Nơi anh về chiều đã tan nắng Cơn mưa phùn lạnh buốt hồn hoang Giáo đường im nằm nghe lá đổ Cánh hoa tàn rụng rơi trên lối Gió từng cơn muôn phương bay về Bước chân nào nghe lạc giữa cơn mê...
Bao năm rồi đời như sóng nổi Anh âm thầm ấp mối tình si Những dòng sông vùi bao kỷ niệm Những con đường tình yêu mở lối Chiều công viên bao lần nắng đổ Phương (Khung) trời nào anh làm cánh chim bay
Thôi em hãy về góp lại những ngày xanh Cho ta đếm thầm tuổi buồn mãi dần trôi Tình đã nhạt màu như nỗi nhớ Đời đã phai nhòa bao ước mơ
Anh mơ về ngày xưa mộng thắm Nơi em ngồi hong tóc chiều hôm Có dòng sông nằm nghe tình tự Có con đường tình yêu muôn thuở Chiều công viên mưa giăng bụi mờ Đưa em về chờ nắng ấm lên ngôi
Anh sẽ về quê ngày nắng đổ Mang đi từng u uất hồn anh Chất trong hồn thơ đầy thơm mộng Rước em về lòng nghe rộn rã Chiều quê hương thơm hương đồng nội Anh sẽ ngồi ôn lại chuyện đau thương...