Thuở thiếu thời vui lắm ai ơi Em đâu rồi đã bỏ cuộc chơi Bỏ anh bơ vơ với cây cầu dừa cây Cầu dừa sớm nắng chiều mưa Em bước theo chồng khoe áo hồng bao kẻ đón đưa Làm sao em nhớ đến cây cầu dừa Nhớ giàn bông bí nhớ con ong bầu sớm trưa.
Bây giờ em về xa lạ cả người lẫn quê Bây giờ em về anh buồn với bao kỷ niệm Cầu dừa vẫn là lối đi chung Em giờ chân bước thấy mông lung Cây me trước nhà cây khế sau ngõ nhìn em sao lạ lùng.
Không lạ làm sao bởi em bây giờ là một cô gái đài trang đang về làng quê xóm nhỏ Hoa cỏ thấy em còn phải ngẩn ngơ thì người cũ quê xưa sao không lạ Bao giờ dù ở nơi đây luôn có kẻ đợi người chờ.
Người con gái năm xưa về nơi chốn cũ vui buổi tương phùng cho thỏa dạ chờ mong Nhưng người cũ bây giờ đã rời bến sang sông có pháo đỏ rượu hồng Và có biết bao người đưa kẻ đón Ngày em trở về quê mà niềm vui chưa trọn vẹn Vì anh thấy vẫn bơ vơ đứng đợi ở cây cầu dừa.
Em ơi cây cầu dừa vẫn sớm nắng chiều mưa Vẫn những buổi sáng trưa người đi về bao lượt Tuy cây cầu dừa vẫn thường trơn trượt Nhưng đã gắn bó bao đời với người ở làng quê Bây giờ em về xa lạ cả người lẫn quê Bây giờ em về anh buồn với bao kỷ niệm Cầu dừa vẫn là lối đi chung Em giờ chân bước thấy mông lung Cây me trước nhà cây khế sao ngõ nhìn em sao lạ lùng. Hôm nay lối cũ đi chung ngày Mai đôi ngả muôn trùng cách xa Em về phố thị phồn hoa còn anh thui thủi bước qua cầu dừa...