Hồi ức buồn(hợp âm)

Tác giả:


1. [G] Từ ngày em nói em [D] phải ra đi
[Em] Từng ngày chẳng còn gì trong [Bm] anh
Đến [C] cuối cùng sự thật vẫn [Bm] luôn luôn tàn [Em] nhẫn
Biết [Am] trước rằng yêu là sẽ phải [D] xa rời nhau.

2. [G] Dù chúng ta từng là tất cả [D] của nhau
Tại sao khoảng [Em] cách cứ khiến chúng ta xa lạ [Bm] nhau
Phải chi em [C] hiểu anh đã phải nén cảm xúc bên [G] em lúc này
Thế [Am] giới của anh phải chăng sẽ chẳng [D] còn vui.

ĐK:
Dù anh đã [G] cố sẽ làm điều gì [D] tốt hơn
Là để em [Em] bước, nước mắt cô đơn bên một [Bm] ai
Tự lừa dối [C] cả chính mình rằng anh đã [Bm] quên đi được [Em] em
Thế [Am] gian rộng lắm, chẳng có ai yêu một [D] người đến suốt đời.

Dù anh không [G] muốn phải bước [D] xa em
Bản thân anh [Em] thấy anh chưa đủ tốt để yêu [Bm] em
Một mai em [C] sẽ có thể tìm người sẽ [Bm] cùng em bước [Em] qua
Em sẽ [Am] chẳng tổn [D] thương nữa [G] đâu.

([C] Hoá ra rời xa [D] nhau là cách hai [Em] ta chấp nhận
[C] Vẫn hy vọng vẫn [D] không ngừng nhung [G] nhớ
[C] Day dứt [D] nhất khi yêu [Em] là cảm xúc ân hận
Tự [Am] hỏi lí trí làm sao để có [D] em.)

3. [G] Đêm nay là sinh nhật của [D] em
Và anh chỉ [Em] muốn sẽ thấy ánh mắt em thật [Bm] vui
Vậy mà giờ [C] đây anh chỉ lặng lẽ bước sau nghe [G] em nói cười
Ngẩn [Am] ngơ những điều ngày xưa ta vẫn [D] thường mơ.