Chuyện Tình Lan Và Điệp (Vọng Cổ)

Tác giả:


Đoạn Khúc Lam Giang
Nam:
Chờ đợi chờ nghe Lan,
anh sẽ lên đô thành lo khoa thi.
Rồi xong anh sẽ quay về,
mong công danh đạt vui lòng em chớ.
Đừng lo buồn làm chi,
cho héo dung nhan thêm gầy xác thân.
Nơi quê nhà có mẹ già anh,
em dưỡng nuôi giùm,
ơn này sẽ không bao giờ quên.

Nữ:
Đây tiền này em trao,
anh hãy cất vô đi,
lộ phí trao anh lên đường,
đừng ngại ngùng chi.
Cất bước ra đi,
gìn giữ lòng son,
Lan vẫn chờ anh trở về,

Nam:
nghe những lời em phân bày.

[Duyên chúng mình ngày mai pháo hồng,
sẽ kết tình ngàn năm chăng nhòa]

Nữ:
Tiếng nói ai kia, nghe ngọt ngào.
Tình Lan xin giữ trong tim, xin đừng quên nhé.
Khắc ghi bao lời kỹ niệm ngày xưa.
Tiễn anh đi rồi, nghe lòng buồn sao
nhưng chẳng nói ra.

Vọng Cổ (Câu 1)
Nam:
Lan ơi kẻ ở người đi làm sao lòng không vương vấn.
Chốn đô thành đầy xa hoa cám dỗ nhưng đâu dễ làm mờ mắt chàng trai quê mùa chất phác đã có người yêu đang mỏi mắt trông... chờ.

Hẹn kỳ thi xong anh sẽ trở về.
Điệp vẫn còn nhớ con đò bến cũ,
nhớ người mẹ già có Lan săn sóc ngày đêm.
Khi mai này danh phận cao sang,
anh sẽ đón Lan về trong vòng tay thân ái.
Lan hãy nguyện cầu cho tình ta đẹp mãi,
để trên cánh thiệp hồng tên Điệp và Lan sánh bước.

Vọng Cổ (Câu 2)
Nữ:
Pháo cưới rền vang từng bừng rộn rã,
nhà gái nhà trai hối hả lên đèn.

Lan đứng chắp tay cúi lạy cha mẹ già.

Nam:
Cô bác ngợi khen hai đứa thât là đẹp nết,
cái tánh hiền hòa đôn hậu dễ thương.
Nhưng đó chỉ là ước mơ mai kia,
còn hiện tại mình phải chia tay vội vả.
Anh Điệp lên đường lo bề học vấn,
Lan ở lại quê nhà sẽ đợi chờ anh.

Văn Thiên Tường
Nữ:
Thôi Điệp ơi, anh hãy về đi,
để nơi này Lan được bình tâm.
Cố gượng cười chua xót,
mà chẳng dám thở than.
Cuộc tình buồn sao lắm đau thương,
nước mắt đã rơi nghe tê buốt trong lòng.

Nam:
Khóc đi Lan để vơi đi nỗi buồn tủi hận,
Rồi mai này chia biệt,
tình đôi ta trong mộng mị đêm dài.

Nữ:
Xa Nhau rồi anh Điệp hỡi,
anh có thấy thương Lan.
Nỗi cô đơn dằn xé tâm can,
bao ước mơ vỡ tan rồi.

Nam:
Xin hiểu cho anh,
đã cả tin con người độc ác.
Để rồi ngồi câm lặng,
biết tính sao sự thật chán chường.
Người tôi yêu mà không được cưới,
phải cách biệt đôi đàng.
Tình đầu cam dang dở,
thôi hết rồi Lan hỡi Lan ơi.

Vọng Cổ (Câu 5)
Nữ:
Điệp ơi ước hẹn ngày xưa sao anh vội vàng quên lãng,
bến sông xưa Lan chờ Lan đợi mà người ra đi chẳng có phương... về.

Chờ đợi mà chi khi người ta đã vong phụ câu thề.

Nam:
Kẻ trong cuộc mới hiểu người trong cuộc,
Lan có trách hờn thì cũng chỉ mình anh.
Chỉ xin Lan đừng quá nhớ Điệp mà ưu phiền,
sầu gánh chịu Lan đừng cam thử thách.

Nữ:
Thôi đã hết từ đây xin đừng gặp mặt,
Lan sẽ vùi chôn kỷ niệm đời mình.

Lý Sâm Thương
Nữ:
Nghe tiếng chuông xa xa,
từ đâu vọng vang trong gió.
Ôi thảm thương thân ta,
tình yêu sao phải chia ly.

Nam:
Đời còn nhiều ước mơ,
đừng Lan ơi chớ nên bi sầu.
Rồi mai này Lan yêu,
người ta thương sẽ thương Lan nhiều.

Vọng Cổ (Câu 6)
Về xề câu 6

Nam:
Cất bước sang ngang để lòng ai chua xót,
Lan hãy nghe anh bình tĩnh tinh thần.

Nữ:
Thôi đã hết rồi câu thề năm đó,
Lan bây giờ không phải là lan của Điệp ngày xưa.

Nam:
Một mai xa cách đôi nơi
Thiền môn rộng mở đang chờ bóng Lan./.